Dân biên giới Thái Lan choáng váng khi xung đột leo thang sáng 23/7: Tiếng pháo bất ngờ khiến người dân không kịp trở tay
Dân biên giới Thái Lan choáng váng khi xung đột leo thang với Campuchia vào sáng sớm ngày 23/7/2025. Dù đã được cảnh báo và chuẩn bị tinh thần sơ tán từ trước, nhiều người vẫn không kịp trở tay khi tiếng pháo nổ và súng đạn vang lên sát khu dân cư.
Chị Maneerat Kote-Bandit, sống tại tỉnh Ubon Ratchathani, cho biết đã luôn cảnh giác trong suốt gần hai tháng qua. Cô cùng người dân trong làng được yêu cầu chuẩn bị sẵn túi đồ khẩn cấp đề phòng trường hợp khẩn cấp.
“Chúng tôi theo dõi tin tức mỗi ngày, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh và bất ngờ đến vậy”, Maneerat chia sẻ.
Khoảng 8–9 giờ sáng ngày 23/7, tiếng nổ lớn vang lên từ hướng biên giới. Loa phát thanh làng nhanh chóng phát cảnh báo sơ tán. Gia đình Maneerat đưa hai cháu nhỏ lên xe bán tải, cùng hàng xóm vội vã rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Hàng chục ngàn người dân buộc phải rời nhà
Theo thống kê của Bộ Nội vụ Thái Lan, hơn 130.000 người dân tại các tỉnh Ubon Ratchathani, Si Sa Ket, Surin và Buri Ram đã được sơ tán đến 295 địa điểm an toàn do chính quyền lập ra. Chỉ riêng tỉnh Si Sa Ket đã thiết lập 149 điểm trú ẩn, đủ sức chứa khoảng 93.500 người.
Các điểm trú ẩn là trường học, trung tâm hành chính, nhà chùa… được trang bị tạm thời với chiếu tre, chăn mền và nhu yếu phẩm cơ bản. Quân đội Thái Lan cấm người dân quay trở lại khu vực giao tranh cho đến khi có thông báo mới.
“Chúng tôi đã từng trải qua thiên tai, dịch bệnh, nhưng chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này”, bà In Chanthathep, 72 tuổi, cư dân huyện Nam Yuen, cho biết.
Con trai bà đã bế bà lên xe sơ tán khi không kịp mang theo bất kỳ vật dụng nào. Dù điều kiện tại khu lánh nạn còn đơn sơ, bà vẫn cảm thấy may mắn vì được an toàn.
Cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn
Không chỉ mất nơi ở, người dân biên giới còn đối mặt với nguy cơ mất việc làm, mất thu nhập và mất sinh kế. Nhà máy sản xuất nơi chị Maneerat và chị em làm việc đã phải tạm đóng cửa. Đến nay, họ chưa nhận được bất kỳ thông báo nào về chế độ lương hay hỗ trợ.
Trước đây, cư dân hai bên biên giới thường xuyên qua lại để buôn bán, làm thuê hoặc trao đổi hàng hóa. Nhiều người Campuchia nói tiếng Thái thành thạo vì sinh sống lâu năm gần vùng giáp ranh. Nay, giao thương bị cắt đứt hoàn toàn.
“Ngay cả khi xung đột kết thúc, đời sống chắc chắn sẽ thay đổi. Không ai còn cảm thấy yên tâm để làm ăn như trước”, Maneerat nói.

Thiệt hại nặng nề về người và tài sản
Theo thông tin từ giới chức Thái Lan, đến nay đã có 20 người thiệt mạng, bao gồm 14 dân thường và 6 quân nhân. Trong khi đó, Bộ Quốc phòng Campuchia báo cáo 13 người tử vong và 71 người bị thương. Cả hai bên liên tục cáo buộc nhau khơi mào giao tranh và tiếp tục mở rộng xung đột.
Trước tình hình căng thẳng leo thang, Đại sứ Campuchia tại Liên Hợp Quốc – ông Chhea Keo – đã đề xuất lệnh ngừng bắn ngay lập tức, đồng thời kêu gọi giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình.
Tuy nhiên, trên thực địa, tình hình chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Chính phủ Thái Lan đã tuyên bố thiết quân luật tại 8 huyện thuộc hai tỉnh Chanthaburi và Trat, sau khi cáo buộc Campuchia mở thêm mũi tấn công mới vào khu vực biên giới.
Bảo trợ hoàng gia giúp người dân vững tinh thần
Trước những thiệt hại nặng nề về con người và tài sản, Quốc vương Thái Lan Maha Vajiralongkorn đã chỉ thị thực hiện chính sách “bảo trợ hoàng gia” cho toàn bộ người dân bị ảnh hưởng bởi xung đột. Những người bị thương sẽ được điều trị miễn phí tại bệnh viện quân y. Nhà cửa bị phá hủy sẽ được sửa chữa bằng quỹ của hoàng gia.
Động thái này nhận được sự đồng tình và cảm kích từ người dân vùng biên, giúp họ phần nào vững tinh thần trong thời điểm khó khăn nhất.

Mong muốn lớn nhất: Hòa bình và trở lại cuộc sống bình thường
Tại huyện Det Udom, hơn 60 điểm cứu trợ đã được lập xung quanh các trường học, chùa và trung tâm hành chính. Các công chức địa phương cũng cho biết họ bị sốc bởi tốc độ leo thang quá nhanh của xung đột. Những nơi từng là điểm du lịch lịch sử giờ đã biến thành khu vực chiến sự.
Trong khi cuộc chiến chưa chấm dứt, người dân như Maneerat vẫn đặt hy vọng vào một tương lai hòa bình:
“Nếu hai bên chịu đàm phán sớm hơn, có thể đã tránh được thảm cảnh này. Bây giờ, chúng tôi chỉ biết hy vọng mình có thể sớm quay lại nhà và sống như trước”, cô nói.